Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Là bởi vì em quá ... yêu

Em quyết định giữ lại giọt máu của anh, tuyệt không một lời oán trách.


Trong cuộc sống này biết bao là lựa chọn. Có những sự lựa chọn vô lý đến mức không thể giải thích được mà chúng ta chỉ có thể vin vào một lý do duy nhất: vì... yêu.
Rồi một người đàn ông khác, luống tuổi và thành đạt, ghé qua cuộc đời em. 10 năm trước, vợ anh ta mất trong một tai nạn, bỏ lại cho anh đứa con gái hai tuổi. 10 năm gà trống nuôi con, đến khi cho là con đủ lớn, anh tìm lại cuộc sống riêng cho mình. Sự chân thành của một người đàn ông từng trải khiến con tim tưởng đã ngủ yên của em lại cất lên nhịp đập mới, rất dịu dàng chứ không phải dồn dập khát khao như 8 năm trước. 4 năm làm mẹ đơn thân, em sợ những yêu thương lần nữa đến lại đi, sợ lắm cái cảm giác bước qua những đổ vỡ, sợ cái cảm giác vết thương đã lành gặp trở gió lại đau. Bạn bè, người thân vun vào, đống tro tưởng đã tàn lại được hồi sinh. Lửa yêu thương lại được thắp lên lần nữa.
9 năm trước, em 19 tuổi, phơi phới yêu đời. Ngày ấy, em bỏ qua một người đàn ông thành đạt để chọn anh - người chỉ có một thứ duy nhất là ý chí. Hai đứa tung tăng trong một tình yêu đơn sơ và tương lai đầy ảo mộng. Bạn bè ai cũng nói em dại, nhưng cũng bởi vì yêu nên mới thế.

Anh đầy tham vọng, lấy con gái sếp, anh nghiễm nhiên trở thành giám đốc một chi nhánh của công ty, sau này chắc chắn sẽ là ghế tổng giám đốc. Em bị bỏ rơi không một lời giải thích. Như một con mèo nhỏ bị đuổi ra đường, người ta nhìn em bằng cái nhìn tội nghiệp. Em quyết định giữ lại giọt máu của anh, tuyệt không một lời oán trách, dù phải hứng chịu bao lời gièm pha của thiên hạ, sự trách móc của họ hàng. Em vẫn ngẩng cao đầu mà sống.

Bởi vì... yêu, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, lam me don than, bao, tinh yeu gioi tinh, phu nu, tham lam, dan ong, lay chong, doc than, nuoi con, lam me, lam vo, ban linh, dan ba, giu minh, de dai, ket hon, phan boi

Khi đã có gia đình, em vẫn tưởng ngày hôm qua như một giấc chiêm bao (Ảnh minh họa)

24 tuổi, em thành bà mẹ đơn thân, sống trong sự bảo bọc cha mẹ, ban ngày đi làm, tối về ôm con ngủ. Trong giấc mơ em, những giọt nước mắt tủi hờn rớt xuống nhưng đâu đó là những nụ cười. Khi con bi bô tập nói, tiếng đầu tiên em dạy con là tiếng ba, tiếng ba tròn vẹn đầy yêu thương không chút hận thù.



Giờ đây, khi đã có gia đình, em vẫn tưởng ngày hôm qua như một giấc chiêm bao, đôi khi bật cười sao lúc ấy mình can đảm thế. Em lần lượt đi qua bao sóng gió cuộc đời, đôi khi không hiểu động lực đâu mà mạnh mẽ thế, lại vin vào một câu trả lời là bởi vì... yêu.

Theo Lâm Mai (Phụ nữ online)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét